![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||
![]() |
|
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
|||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
||||||||||||||||||||||||||||
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
#1
|
|||
|
|||
![]() Tôi không đủ dũng cảm để thừa nhận mình đang yêu cô ấy. Tôi không đủ dũng cảm để dối diện với tất cả dư luận, xì xào mà tôi đã và đang tưởng tượng ra. Chẳng ai trên đời này lại muốn cô đơn cả, nhưng thực tế vẫn có biết bao người một ngày ngồi lặng hàng giờ để cảm nhận sự cô độc từ tận sâu đáy lòng. Nhìn mọi người ríu rít lứa đôi mà lòng chùng xuống. Đôi khi thèm cả cái sự cáu gắt của anh bạn đồng nghiệp vì cô người yêu quá nhõng nhẽo. Cáu đấy thôi, nhưng đó là sự cáu giận của hạnh phúc mà ai cũng mong muốn được có cả. Nhiều người cô đơn vì hết lần này tới lần khác bị từ chối, vì yêu mà không được đáp lại, vì duyên phận chưa tới. Nhưng tôi lại cô đơn chỉ vì chính tôi, vì sự hèn nhát của bản thân. Tôi không đủ dũng cảm để thừa nhận mình đang yêu cô ấy. Tôi không đủ dũng cảm để dối diện với tất cả dư luận, xì xào mà tôi đã và đang tưởng tượng ra. Tôi biết, chỉ cần tôi nói, tôi sẽ có người yêu, không còn cô đơn nữa mà tôi không dám nói… Tôi cao ráo, đẹp trai, mọi người đều nhận xét như vậy. Cũng có một vài cô gái có cảm tình với tôi chỉ vì ngoại hình của tôi nhưng thực sự tôi lại không có cảm giác gì. Người duy nhất khiến tôi rung động từ trước đến nay là H. Nhưng tôi không dám nói ra, thậm chí, ngày đầu khi nhận ra mình dành tình cảm cho cô ấy, tôi còn ra sức tự phủ nhận, tôi nhủ rằng: Mình đang điên chăng? ![]() Vì H xấu, nói một cách khách quan là rất xấu. Yêu cô ấy nhiều lắm tôi cũng chỉ nhận thấy rằng cô ấy dễ thương, không khó nhìn chứ không thể nói là đẹp. Tôi không làm được như nhiều người để “lỗ mũi mười tám gánh lông, chồng yêu chồng bảo tơ hồng trời cho”. Trong con người tôi, lý trí và trái tim rất độc lập, có ranh giới rõ ràng, tình cảm không lấn át nổi. H làm cùng cơ quan tôi, và cùng với M được cánh đàn ông chúng tôi đánh giá là một trong 2 hot girl của cơ quan. Hot là vì được nói đến nhiều. M thì hot girl đúng nghĩa vì cô ấy xinh xắn, thực sự xinh, là niềm mơ ước của nhiều chàng trai. Còn H thì xấu, nhưng đổi lại cô ấy tốt tính dễ thương. Chúng tôi vẫn thường tặc lưỡi, chỉ cần cô ấy có một ngoại hình tạm được thôi thì sẽ thật là tuyệt, nhưng với ngoại hình ấy, yêu H đúng là “ác mộng”. Có thể chúng tôi nói quá lên, nhưng cái đẹp thì ai mà chẳng thích, còn H lại xấu. Cô ấy không khiếm khuyết nhưng không hài hòa một chút nào. Thậm chí, có đồng nghiệp của tôi còn nói, thật tội cho tên nào yêu phải cô gái như thế, xấu hổ và chẳng dám dẫn đi đâu bao giờ. Tôi cũng giật mình, tôi cũng sợ mình bị coi thường, bị nhạo báng. Tôi yêu H nhưng lại không thể vượt qua những điều ấy. Hai người yêu nhau thì ngoại hình cần cân xứng một chút, nếu có chênh lệch thì thường cô gái xinh đẹp hơn, đằng này ngược đời vậy nên khổ… Có phải tôi ích kỷ quá không? Năm nay tôi 30 rồi, bố mẹ cứ giục cưới vợ nhưng tôi chỉ có tình cảm với H. Cô ấy cũng bước sang tuổi 26, chưa từng có người yêu. Tôi phải làm sao đây? Nên cố gắng quên H để tìm một người vợ có nhan sắc hay thành thật với lòng mình? Vậy tôi phải sống sao với dư luận? |
#2
|
|||
|
|||
![]() sao bạn lại có những ý nghĩ như thế chứ!!! Cô ấy không may sinh ra là một người phụ nữ xấu đã khổ tâm rồi. nếu bạn thực sự yêu cô ấy bạn đã không hỏi những điều như thế!!!! |
#3
|
|||
|
|||
![]() mặc dù trên lý thuyết thì đúng như bạn nói nhưgn thực tế thì bất kỳ ai cũng thế thôi. ai cũng mong yêu được một cô gái xinh đẹp. Nếu bạn không thể chấp nhận được cái xấu đó thì tình yêu cũng không thể đem lại hạnh phúc cho bạn được.
|
#4
|
|||
|
|||
![]() đúng là hội đàn ông này chỉ biết nhìn đến thế thôi là cùng. sao lại thiểm cận thế chứ. đừng nói tới tình yêu khi có những suy nghĩ như thế!!!! |
#5
|
|||
|
|||
![]() yêu là yêu thôi chứ!!! làm sao mà phải quan trọng việc xấu đẹp. lấy thích người đẹp thế thì mua búp bê về mà ngắm
|
#6
|
|||
|
|||
![]() Cô ấy xấu đến mức đó cơ à! có ảnh hưởng lắm tới zen đời con mà ko chấp nhận đc ko? còn ko thì bạn ngại gif! xấu đẹp đâu quyết định all quan trọng là bạn yêu cô ấy! |
CHUYÊN MỤC ĐƯỢC TÀI TRỢ BỞI |
![]() |
Công cụ bài viết | |
Kiểu hiển thị | |
|
|